"20 tuổi đã nổi tiếng, có xe hơi, nhà mới, tôi chẳng coi ai ra gì. Bước vào bàn tiệc không thèm nhìn ai, tôi nhỏ nhưng mọi người phải chào tôi trước", Việt Trinh trải lòng về những tháng ngày đã qua.
-
Trở lại màn bạc chưa lâu, chị đã quyết định thử sức trong vai trò mới là đạo diễn. Cảm giác của chị ở vai trò mới như thế nào?- Trước ngày bấm máy quay, tôi không thể ngủ được, người cứ bần thần hồi hộp y như lần đầu tiên đóng
Ngọc trong đá. Tôi bất ngờ vì tinh thần chuyển biến. Bởi trước đó, tôi cảm giác bình thường lắm, lo cho công việc nhưng không có tâm lý bồi hồi.
Ngày đầu tiên đảm nhiệm vai trò đạo diễn, tôi như đang trên mây. Giờ tôi mới biết, làm đạo diễn rất cực, không như diễn viên, quay xong vai là về. Đạo diễn phải bao quát mọi thứ, nắm đường dây của đoạn này, đoạn kia, tâm lý nhân vật, diễn xuất... rất vất vả. Trên đường về, tôi mệt quá ngủ gục trên xe, không biết gì hết.
-
Bây giờ chị đã tự tin hơn với vai trò mới?- Tôi phải có bản lĩnh mới vượt qua được những khó khăn, thử thách trong công việc. Là phụ nữ, sức khỏe không được như đàn ông, dù vất vả trước mắt rất nhiều nhưng tôi vui trong vai trò mới. Nếu vượt qua được, tôi thấy mình có giá trị hơn. Nếu đường đi quá dễ, trải thảm hoa hồng, thành quả đạt được cũng không có ý nghĩa.
- Hình ảnh của một đạo diễn Việt Trinh với hình ảnh của ngôi sao Việt Trinh có gì khác nhau?- Hai hình ảnh này khác hẳn. Trong đoàn phim mọi người gọi tôi là anh vì tôi thường mặc đồ giống con trai cho thoải mái, áo thun, quần túi hộp để nhét chai nước, cuốn kịch bản cho tiện. Chính những chiếc váy đầm mới làm tôi khó chịu.
Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ mặc đồ tắm chụp hình. Nếu ai tiếp xúc thường sẽ thấy tôi hàng ngày quần tây, sơ mi, áo thun là nhiều. Mặc váy đầm là do phải xuất hiện trong các sự kiện, chứ đó là cực hình với tôi.
-
Đến giờ, khi đã bước vào ngưỡng tuổi 40, chị thấy điều gì sai lầm lớn nhất đời mình?- Sai lầm lớn nhất của tôi cho tới khi ngộ ra được là lúc nào tôi cũng nghĩ mình giỏi hơn người. Nó đã đẩy tôi đi một đoạn đường khá xa. Phương châm sống của tôi bây giờ là thà người ta phụ mình chứ mình không được phụ người. Tôi sống với bạn bè, có thể chơi không tốt, gạt gẫm được người ta, nhưng thấy họ đau khổ về điều đó là tôi không chịu được.
Bản thân tôi từng trải qua sai lầm và muốn có cuộc sống tốt hơn. Bất cứ ai cũng vậy, khi còn trẻ thường hiếu thắng, có thể làm những việc không ai ngờ. Khi nhìn lại, tôi không hiểu sao lúc đó mình lại hành xử như vậy.
- Nghĩ mình giỏi hơn người, chị tự cho mình quyền sống hơn người ra sao?- Mới 20 tuổi đã nổi tiếng, có xe hơi, nhà mới... nên tôi chẳng coi ai ra gì . Bước vào bàn tiệc chẳng thèm nhìn ai, tôi nhỏ nhưng mọi người phải chào tôi trước. Thậm chí tôi có quyền đi trễ, về sớm trong công việc. Người ta mời 5h thì 7h tôi mới tới. Đi đóng phim, tôi đòi hỏi rất nhiều vì nghĩ mình hơn người khác nên phòng phải đẹp hơn, sang trọng hơn.
-
Lúc đó không ai nói cho chị biết chị đang sai lầm sao?- Có chứ, nhưng người ta nói tôi còn giận nữa. Lúc đó, tôi hiếu thắng, tự cao tự đại, nghĩ người ta khuyên như vậy vì không ưa, ganh ghét mình. Bây giờ khi ngộ ra, tôi mới thấy những người góp ý thực sự mới là người tốt với mình.
-
Sau đó chị phải gánh chịu hậu quả vì thói đỏng đảnh, kiêu ngạo ra sao?- Tôi mất nhiều bạn và cơ hội tốt. Về bản chất, tôi là người sống nặng tình. Có những người tôi chơi đến nay đã 20 năm. Tôi từng đánh mất một người bạn bởi những thói hư, tật xấu. Sau này khi đến với đạo và hiểu được những mình làm là sai, tôi đọc kinh sám hối. Có 3 cách sám hối là với Phật, người mình phạm lỗi và trước đại chúng.
Trong vòng 1 tuần, tôi tìm ra hết số điện thoại của những người trong trí nhớ, tôi đã làm họ buồn và bị tổn thương. Nhiều người ngạc nhiên vì sao hơn 10 năm qua, tôi vẫn gọi điện xin lỗi. Bởi tôi làm người khác buồn như tôi mang cục đá trên người, bây giờ, tôi đã đẩy xuống được hay như khối thịt dư mình bóc ra được, cảm giác trong người nhẹ lắm.
- Những người nào đã cự tuyệt sự chân thành của chị?- Tôi chưa thấy ai cự tuyệt lời xin lỗi. Họ đều rộng mở lòng với tôi. Một sư cô xúc động nói: "Cô rất mừng khi Việt Trinh làm được điều đó. Có mấy ai cố gắng làm được đâu".
-
Chị có khóc thương cho phận mình hồng nhan đa truân?- Trước đây tôi có khóc, than trách. Nhưng vài năm gần đây thì không. Tôi hạnh phúc vì đức Phật đã thương mình. Khi trẻ, tôi gặp nhiều sóng gió, biết nhìn lại mình để có cuộc sống hôm nay. Chỉ sợ khi lớn tuổi mới trải qua điều đó, tôi không còn sức khỏe để chống chọi được.
-
Mỗi lần soi gương, chị có nhận ra nhan sắc mình không còn lộng lẫy?- Tôi không sợ nếp nhăn vì cuộc sống sinh lão bệnh tử ai cũng phải trải qua. Tôi để mình tự nhiên, chỉ dùng kem dưỡng da hay sản phẩm phục vụ cho cơ thể một cách tương đối chứ không can thiệp nhiều.
-
Chị thấy thế nào mỗi khi đọc những bài báo không hay về người tình cũ?- Đó là quá khứ và tôi thấy bình thường, không ảnh hưởng gì đến cảm xúc. Tôi thấy sắc sắc không không, có mà không, không mà có. Cảm xúc của tôi hiện tại có làm gì cho ai buồn không, mình có lỗi với ai không, mình đã sống tốt chưa.
Mỗi tối về nhà, tôi chiêm nghiệm mình phải sửa cái này, cái kia... Tôi muốn làm chủ cảm xúc và không để ai chi phối nữa. Tôi không khó chịu khi người ta đào xới quá khứ không may mắn của tôi. Điều này tôi nói thật lòng chứ không phải cách nói bóng bẩy cho qua chuyện đâu.
-
Có lúc nào chị thấy nuối tiếc về một thời vàng son đã qua?- Không. Người ta nói đã lên tới đỉnh thì phải tìm đường đi xuống an toàn. Có trẻ phải có già, khi nổi tiếng cũng phải nghĩ đến lúc nào sẽ hết nổi tiếng. Hiểu được, tâm lý mỗi người sẽ vượt qua rất nhẹ nhàng. Còn kỳ vọng nổi tiếng suốt đời, tôi luôn là số 1, bạn sẽ chết sớm, bị tẩu hỏa nhập ma sớm thôi